Cuộc sống cho ta yêu thương, tình người với bao buồn vui. Lắng sâu trong tâm hồn, cuộc sống cho ta...điều kỳ diệu !!!

Chó là người bạn trung thành T_T

Tôi đã không kìm được những giọt nước mắt khi xem những clip này ...


Đây là đoạn clip được dựng lại từ một câu chuyện có thật tại Nhật Bản. Trong đoạn phim ngắn mà đầy ý nghĩa này, chú chó giống thuần chủng Akita Hokaido với cái tên Mari, người mẹ của 3 chú cún con xinh xắn đã thể hiện rõ nét của tình cảm, sự trung thành của những chú chó với con người.




Tình yêu, lòng trung thành của Hachiko chờ chủ nhân đến hơi thở cuối cùng- câu chuyện đó được nhiều người truyền lại cho nhau và trở thành huyền thoại cao cả về một chú chó mà người Nhật Bản vô cùng tự hào. Ngày 8-4 là ngày kỷ niệm ngày mất của Hachiko, người dân Nhật Bản chọn ngày này để ca ngợi và tưởng niệm lòng trung thành của Hachiko. Hachiko là tên của một chú chó Akita, có màu lông trắng, giống đực, được giáo sư Ueno của trường ĐH Tokyo đem về nuôi lúc vừa tròn 2 tháng tuổi. Lúc bấy giờ, giống Akita thuộc hàng giống hiếm, rất khó tìm khiến giáo sư Ueno càng tự hào về Hachiko hơn. Hàng ngày ông đều bảo với nó rằng: “Hachiko là chú chó quý giá vô cùng, là chú chó xinh đẹp nhất trên đời.”


Hàng ngày, giáo sư Ueno phải đến trạm Shibuya đón xe lửa đến giảng đường dạy học. Buổi sáng, Hachiko sẽ tháp tùng giáo sư và tiễn ông ở trạm xe lửa và buổi chiều lúc tan trường đúng 15.00, Hachiko sẽ nhanh chân chạy đến trạm xe lửa, quẫy đuôi chờ giáo sư bước ra. Ngày nào cũng thế, bất kể là nắng gắt, mưa dầm hay tuyết rơi, Hachiko đều đến đón giáo sư tan trường trở về để trao cho giáo sư nụ cười từ chiếc mõm nhọn của nó và ngoắc đuôi tỏ vẻ vui mừng. Nhưng hạnh phúc đó cũng chẳng tiếp diễn được lâu. Tháng 5 năm 1925, ông chủ Hidesaburo Ueno bị một cơn nhồi máu cơ tim và ra đi đột ngột ngay tại nơi làm việc. Để lại chú chó hachiko một mình ở nhà ga Shibuya, ngày nào cũng đứng đợi ông chủ đi làm trở về. Và cho dù Hachiko đáng thương có chờ đợi như thế nào đi nữa thì vĩnh viễn ông chủ của nó cũng không trở về. Nhưng bằng chính trái tim của mình Haciko đã mãi mãi giữ hình ảnh của giáo sư Uneo để chờ đợi sự trở về của vị giáo sư trong suốt mười năm trời cho dù trời mưa, nắng gắt hay bảo tuyết. Nó chỉ chịu từ bỏ khi trút hơi thở cuối cùng của mình trên nền sân ga lạnh lẽo. Năm 2004, Hachikō trở thành nhân vật trong cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Hachikō: câu chuyện thật về một chú chó trung thành (tựa tiếng Anh: Hachikō: the true story of a loyal dog) của nữ tác giả Pamela S. Turner, minh họa bởi Yan Nascimbene, công ty Hougton Mifflin xuất bản. Cũng trong năm này, một cuốn truyện khác có tựa Hachiko waits cũng được xuất bản với tác giả Leslea Newman, Machiyo Kodaira minh họa, công ty Henry Holt & Co. xuất bản. “Lần nào bộ film cũng đều khiến tớ rơi nước mắt ở những đoạn cuối… Thấy thương nhất vẫn là chú chó Hachi, vì đây là chuyện có thật, và nó cũng là tấm gương rất điển hình về lòng trung thành của loài chó.. Hachi sống 12 năm, cũng gọi là “thọ”.. Nhưng chỉ có hơn 1 năm đầu là nó thực sự hạnh phúc bên chủ của nó.. Còn hơn 10 năm còn lại là 10 năm dài đằng đẵng chờ đợi .. Là 10 năm mà mỗi ngày nó đều đến nhà ga 2 lần để trông ngóng ông chủ của mình, mặc cho có mưa gió, bão tuyết, để rồi thất thểu quay về.. Khi tớ tìm hiểu về câu chuyện có thật này, tớ càng xúc động hơn khi biết nó có bệnh viêm khớp, lại thêm sức khỏe nó càng ngày càng kém, vậy mà nó vẫn.. Cho đến 1 ngày nó kiệt sức vì bệnh, mắt nó nhòe đi ... Nhưng sau đó nó đã gặp đc ông chủ của nó ... Ông vẫy tay gọi nó ... Nó phóng hết tốc lực đến bên ông.. Nó nhảy cẩng vào lòng ông ... Nó hạnh phúc ... Film là vậy, nhưng trên thực tế nó đã gục chết trên nền tuyết lạnh trc nhà ga, nơi mà nó vẫn hi vọng gặp lại đc ông chủ của mình trong suốt 11 năm... Tớ thấy nể nó thiệt.. Ngày tang của chủ lúc nó gần 2 tuổi, nó đã chạy vào trc bàn thờ sủa, tru đau đớn.. Lúc chôn, khi chiếc xe lăn bánh, nó sủa, kêu thảm thiết, giật đứt cả dây xích, chạy theo xe chở quan tài, chạy đến khi nó ko còn đuổi kịp ... Nghĩa là nó biết chủ nó đã chết.. Nó chỉ bên chủ hơn 1 năm, nhưng lại dành cả gần 11 năm chờ đợi hình bóng thân wen đó. Lòng trung thành của nó quả là rất phi thường. Theo cảm nhận của tớ thì.. Ở Hachiko, tớ ko hề cảm thấy nó ngốc khi nó chờ 1 người đã chết, cũng ko cảm thấy nó đang tự lừa dối mình ... Mà vì nó muốn giữ thói wen như những ngày chủ-chó họ đã từng sống bên nhau, quan trọng hơn là nó ko muốn quên người chủ ấy.. Nó ko muốn sống với người khác, mà nó cũng ko thể trở về căn nhà đầy kỉ niệm xưa, nên với nó, giờ đây chỉ có nhà ga là nơi để nó nhớ đến chủ nó, là nơi duy nhất nó có thể chờ đợi mà ko bị ai đuổi đi.. Nó muốn 
nhớ mãi đến người chủ đã hết lòng yêu thương nó.. Tớ nghĩ là thế .




Ku Bin nhà tui nà

0 nhận xét:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...
Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger